Nhờ vào đó , hắn trở thành một thiên tài trong giới sản xuất nước hoa pháp.

Chính nơi kia , cái nơi hôi thối nhất toàn vương quốc , jean baptiste grenouille sẽ build lên ngày mười bảy tháng ba năm 1738. .

Đi lúc phải rặn , chị chúng tớ ngôi xổm dưới bàn làm cá , đẻ ở đó như bốn lần trước và cắt rốn cái sinh vật mới đẻ bằng con dao làm cá. Văn bản truyện tranh "kì dị" này đều nằm ở trong danh sách những sách bán chạy nhất không chỉ ở đức và sắp được dịch ra trên 46 thứ tiếng , ấn hành 15 triệu bản cho truyện mùi thơm bay bổng.

Toàn là chết hoặc ngắc ngoải cả vì cái khối thịt nhớp nháp máu ấy không khác đống ruột cá nằm kia bao nhiêu và cũng chẳng sống thêm được mấy vì chiều sang tất thảy sắp bị hót qua , kéo qua nghĩa trang hoặc tống xuống sông . Rồi thì vì cái nóng và vì mùi hôi , thật ra chị tớ chẳng ngửi thấy gì cả mà chỉ nhận thấy cái gì đó khó chịu , làm hôn mê như ở trên một khu rừng hoa huệ tây hay ở trong một căn phòng hẹp có rất nhiều hoa thuỷ tiên , chị ta ngất về , ngã vật tới một bên , tuột từ gầm bàn xuống đường , nằm lăn ra đấy , tay còn nắm con dao.

Mấy lần trước cũng đều ở cái sạp cá này. Hắn có thể nhận biết , phân biệt và hơn thế , ghi nhớ các mùi hương lãng mạn.

Hơi nóng trùm lên nghĩa trang như chì , dồn cái mùi của dưa tây thối lẫn mùi hôi như của sừng thú vật bị đốt sang các khu lân cận. Và để thoả mãn dục vọng đây , hắn đã săn đuổi hương vị từ hai mươi lăm trinh nữ.

. Cả triệu xương và sọ được đào lên , đem đi hầm mộ ở montmartre.

Chị chúng mình chỉ muốn hết đau , muốn xong cho lẹ cái việc sinh nở gớm ghiếc. Những con cá chị ta khoe rằng sắp sửa đang bắt được từ sông seine hồi sáng sẽ hôi hơn cả mùi xác chết.

Tại paris lại có một nơi đặc biệt hôi tởm khiếp , nằm giữa rue aux fers và rue de la ferronnerie , đó là cimetère des innocents[1] suốt tám trăm năm người bọn mình mang qua đấy những người chết từ phòng khám hôtel dieu [2] và từ các họ đạo chung quanh; suốt tám trăm năm , ngày ngày xác của hàng tá người được chở đến bằng xe kéo , đổ xuống những mương dài , suốt tám trăm năm xương chồng lên thành lớp trong những nhà mồ ấy. Mẹ của grenouille còn trẻ , chuẩn bị chừng hai lăm , tươi đẹp , còn khá nhiều răng trong miệng và tóc trên đầu , ngoài bệnh thống phong và giang mai , cũng như lao nhẹ chị bọn mình không mắc bệnh nặng nào khác; chị ta còn trông đợi sống lâu thêm năm hoặc mười năm , và biết đâu chẳng lập dòng tộc thành bà vợ đàng hoàng của một thợ thủ công góa vợ hoặc đại loại như thế rồi có con theo đúng nghĩa…mẹ của grenouille ước chi mọi sự xong cho lẹ.

Khi trở dạ , mẹ của grenouille sẽ đánh vẩy cá tại sạp trên rue aux fers chỗ cá mà chị tôi đã moi ruột. Thế nhưng trong 9 năm liền.

Trên bãi đất đây người chúng mình xây lên một cái chợ bán trái hoa. .

. Chỉ sau này , ngay trước cách mạng pháp , sau khi một vài cái mương ấy sụp và mùi hôi của cái nghĩa trang chật ních ấy buộc dân chúng quanh đặc khu không chỉ phản đối suông mà còn thật sự nổi loạn thì nghĩa trang ấy chuẩn bị bị đóng cửa và giải toả.

Với một đầu óc dị hợm , hắn mơ ước đang xây dựng được một mùi hương vị mang tính riêng cho độc lập mình , một loại nước hoa khiêu gợi bất khả chiến bại. Đây là một ngày nóng bức nhất trong năm.

Mẫu thân của grenouille chẳng ngửi được mùi cá lẫn mùi xác chết vì mũi chị chúng tớ sắp mất cảm thấy với mùi hôi , hơn nữa bụng đang đau đến tê liệt cả mọi cảm giác. Mùi hương là truyện trực tuyến tiểu thuyết đầu tay của patrick suskind mùi hương lãng mạn.

Đó là lần thứ 5 chị chúng mình sinh nở. Hôm nay cũng đang thế thôi.

Chắc như đinh đóng cột paris hôi nhất vì paris là thị trấn lớn nhất nước pháp.