Dù một tuần, một tháng hay hàng chục năm sau không gặp lại, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng địa chỉ bán máy chạy bộ người kia đã không còn có thể xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Chết, đối với chúng tôi là một cái gì đó xa lạ lắm.Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 8. Là một ngày không tốt để chết. Tôi vừa đóng tiền máy chạy bộ hãng nào tốt phòng tháng này, chủ nhà sẽ không tìm gặp tôi cho đến ngày thu tiền phòng tháng sau.

Tôi lại vừa được lĩnh lương, nếu tôi đột ngột không tới công ty, mọi người sẽ chỉ nghĩ tôi nhận lương rồi bỏ việc. Tôi đã nói với gia đình máy tập chạy bộ giá bao nhiêu rằng ngày Quốc khánh sẽ về.
- Tôi - sẽ nằm đây đến bao giờ?Tôi không biết. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Tôi sợ - tôi - đang nằm trên giường kia, sợ rằng - tôi - sẽ nằm đấy đến khi thối rữa, bốc mùi, da thịt sẽ tróc ra, chảy nước khi muốn hướng dẫn sử dụng máy chạy bộ điện qua https://thethaotaiphat.com.vn/huong-...ien/a1013.html Tất cả những sự kinh tởm ấy sẽ bị đóng kín trong căn phòng này, sau cánh cửa này.



Ngoài kia, không ai biết tới.Một cảm giác buồn nôn kinh khủng ập đến, tôi lao ra khỏi phòng, chạy tới cầu thang. Không khí vội vã máy tập chạy bộ, ồn ào lúc sáng giờ đã biến mất. Cả chung cư im ắng đến phát sợ. Đi đâu bây giờ? Đi đâu cũng được, miễn là không phải trở về căn phòng kia.Tôi đi máy chạy bộ điện đài loan ra ngoài đường. Giờ này chắc hẳn mọi người đã ở nơi làm việc, trong một căn phòng điều hòa chạy ro ro đến phát rét, hay trong công trường xây dựng bẩn thỉu và nóng nực, hoặc một cửa hàng đìu hiu vắng vẻ,…



Ngày hôm qua, tôi đi làm muộn, tắc đường 15 phút, đến công ty tập máy đi bộ bằng điện bị trưởng phòng nhắc nhở, buổi chiều sếp phàn nàn về kế hoạch bị delay. Tôi làm việc cả ngày trong tâm trạng ấm ức, tự nhủ lần thứ n rằng mình sẽ nghỉ việc, hãy đợi mà xem. Tôi đã đi làm được hai năm, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Chỉ ngồi trong văn phòng có máy chạy bộ nhỏ gọn ấm ức thôi mà đã hết hai năm rồi. Công việc tôi đang làm không phải điều tôi vẫn mơ ước khi ngồi chống cằm nghĩ vẩn vơ trong một tiết học nhàm chán ở trường Đại học.

Ngày nào cũng như vậy, những công việc đó, những yêu cầu nơi bán máy chạy bộ tiểu tiết, vụn vặt, vô lý của cấp trên, những câu chuyện nhạt nhẽo không hồi kết của đồng nghiệp, cứ mỗi khi buồn bã, bế tắc, ức chế, tôi lại nghĩ đến chuyện nghỉ việc. Mọi người ở nhà thường động viên - Cứ cố gắng máy chạy bộ điện hay cơ tốt hơn con ạ, bây giờ mấy người tìm được việc làm như ý đâu - . Tôi cũng nghĩ nghỉ việc rồi thì làm gì? Vậy là lại cố gắng bám trụ lấy nơi này.