( Blog tâm sự) - Nhiều năm cùng 2 từ “tự kỷ”, mẹ đã vững vàng hơn, có nhiều bạn bè cùng cảnh ngộ hơn. Dường như mẹ, con và gia đình mình cũng dần quen hơn với nó. Năm nay, mẹ đã không còn khóc nữa.

“Chúc mừng sinh nhật con! Chiều nay, con sẽ ăn bánh ga tô với lớp nhé”, đó là câu thay câu chào buổi sáng hôm nay của mẹ. Nghe đến bánh ga tô là con nhoẻn cười sung sướng, mắt hấp háy dù đang còn ngái ngủ, con vốn dị ứng với sữa và bột mì, nhưng hôm nay là sinh nhật, và ta có thể “nới lỏng” một chút. Hôm nay là sinh nhật con trai của mẹ. Sinh nhật lần thứ 9!


Sinh nhật đầu tiên của con, cả nhà bận bịu nhưng đầy ắp tiếng cười. Mẹ là một bà mẹ trẻ, còn khuya mới đến 30 tuổi với hai đứa con, một gái, một trai như trứng vịt trứng gà, cách nhau có 2 năm, một căn nhà tập thể nhỏ xinh, một người chồng tốt. Hạnh phúc, tưởng chừng như đã là trọn vẹn.

Sinh nhật thứ 2 của con, lặng lẽ…! Hai chữ “tự kỷ” treo chêch chếch trên đầu. Đôi khi, mẹ ngước lên nhìn nó, rồi lại cắm cúi nhìn xuống bước tiếp. Ôi, cuộc sống, đâu phải dễ dàng!

“Tự kỷ là một phổ rộng.” Mẹ tự nhắc mình như vậy, để không nản lòng. Nhưng với con, mọi thứ không hề đơn giản. Trong khi các bạn được chẩn đoán cùng thời với con đã bắt đầu đi lên với can thiệp đặc biệt, thì con lại thoái triển, mất đi gần như mọi kỹ năng con có được.

“Tự kỷ là một phổ rộng.” Tuy con bị thoái triển, và cũng không may mắn là trẻ “chức năng cao”, mẹ vẫn tự nhắc mình như vậy. Mẹ vốn gan lỳ, và mẹ cũng không muốn đầu hàng.

Đã bao lần sinh nhật con trôi qua. Dù gan lỳ, nhưng lần nào rồi mẹ cũng không kìm được nước mắt. Chẳng hiểu thế nào, mẹ rất sợ ngày sinh nhật của con, mẹ khóc trước cả tuần liền. Rồi thì có sợ, thì nó vẫn cứ đến, và mẹ giấu những giọt nước mắt vào lòng. Cũng có bánh ga tô và vài người bạn. Cũng bao lời chúc mừng ngập trên web của con, những lời chúc luôn đi kèm câu: chúc Dương tiến bộ nữa, nữa, nữa!

Đã 7 năm cùng 2 từ “tự kỷ”, mẹ đã vững vàng hơn, có nhiều bạn bè cùng cảnh ngộ hơn. Dường như mẹ, con và gia đình mình cũng dần quen hơn với nó.

Năm nay, mẹ đã không còn khóc nữa. Mẹ cũng sơ sơ phác ra kế hoạch ngắn hạn và dài hạn cho con. Hòa nhập với con, ở tuổi này, cũng không còn dễ dàng nữa. Bố mẹ cũng phải cân nhắc hơn giữa một môi trường mà bố mẹ nghĩ là tốt cho con, và một môi trường mà tự con yêu thích.

Trên đường đón con về, hai mẹ con rẽ vào cửa hàng đại lý mua ít bánh kẹo để mang đến lớp. Trong cửa hàng chỉ có hai mẹ con đang mua đồ. Ồ, em ấy, cũng giống con kìa! Em không nói gì cả (sau này, bác bán hàng kể là em chưa nói được), em cầm tay mẹ đẩy lên trên cao, phía hộp kẹo mút. Mẹ em ấy bình tĩnh lấy xuống, hỏi em thích kẹo màu gì… Bác bán hàng, chắc quen biết nên hỏi:

Thế dạo này, con học lớp đặc biệt hay lớp bình thường?

Lớp bình thường bác ạ.

Sao không cho học lớp đặc biệt ấy? Chị thấy có những lớp như thế đấy.

Vâng, nhưng cô giáo cháu bảo là cháu học được hòa nhập, bác ạ.

Người mẹ ấy, chẳng cần nhìn, thì mẹ cũng biết trông nét mặt như thế nào, và trong lòng đang nghĩ gì. Mẹ đã qua cái thời đó. Đi ra ngoài đường, ai hỏi han gì về con, cũng phải đối đáp cẩn trọng, đưa ra những câu trả lời không thừa, không thiếu chút nào. Mẹ nhắc con là: “Ô, em bé này. Con chào em đi!”. Con chào luôn “chào em”, con đang vui vì mẹ hứa mua cho con một gói bim bim nhỏ.



Và hôm nay, sinh nhật con, Hà Dương của mẹ đã tròn 9 tuổi. Chúc con một sinh nhật thật vui, con nhé.

Xem thêm : http://www.womantoday.vn/search/labe...m%20s%E1%BB%B1

Chủ đề cùng chuyên mục: